hắn nói: ải áy!
ải áy, ải áy!
(cả sự rỖng,
tất nhiên – tôi chú thích)
tro của bàn tay
rất mềm rất ấm
tôi vục vào mò đôi tròng mắt loàn loạn trắng
lờm lợm nhoèn nhoẹt nắng
hè hà nội
rất nhiều ngón tay chọc thẳng xuống
xoáy từng lỗ hổng đen hồng hộc và ngòm ngọm sâu
những cái móng đợi được mọc lên
những ngón tay cắm thẳng
đợi………………………..
hắn đến
cùng buông
lộn cổ vào một bầu trời thủng lỗ chỗ
m
t
bầ tr `i
ủ ng ỗ
l ch
kẻ bỏ đi cũng là kẻ
vượt qua những gì đang chế ngự
ngọng líu lô
đủ sức giết chết hay hồi sinh những con mắt trong tro ấm
kẻ bỏ đi cũng là kẻ đã
la ó, khóc than, im lặng
một hôm xổ ra những con mắt
một hôm xổ ra toàn màu trắng
thế giới bị chọc mù
ai cắm trên đầu những ngón tay
rất nhiều con mắt thòi lọi
A, ơ, uơ uơ ang ốc áy!
22.05.2010
No comments:
Post a Comment